[Dịch] Sư Sĩ Truyền Thuyết - Tàng Thư Viện
Chương 1 : Sư sĩ truyền thuyết
Người đăng: quocvuong
.
Sư sĩ truyền thuyết
Tác giả: Phương Tưởng
Dịch giả và biên tập: quocvuong
Chương 2
- Ngươi xác định? Giọng nói này có chút nghi hoặc.
- Phí lời. Ngươi ra rồi hãy nói.
Nét mặt Diệp Trùng có chút mất kiên nhẫn, nhưng sự ngưng trọng trong ánh mắt và biểu hiện của hắn hoàn toàn ngược nhau, toàn thân Diệp Trùng khẽ cong lại, giống như cung đã lên tên đang chờ bắn, lúc nào cũng có thể cho kẻ địch một kích trí mạng.
- Vậy thì ta ra đây. Giọng nói vẫn nhạt nhẽo, không có chút biểu tình.
Giọng nói vừa dứt, cả căn phòng đột nhiên tối lại, Diệp Trùng vẫn chưa kịp có phản ứng, chỉ nghe một tiếng nổ lớn “Oành”, vô số rác thải giống thủy triều hung dữ nuốt chửng lấy hắn.
Hành tinh rác lại yên tĩnh như trước kia.
Hồi lâu sau, đột nhiên, một cánh tay đen thui thò ra từ đống rác bên cạnh trạm trung chuyển tín hiệu, sau đó, một người toàn thân dơ bẩn từ trong đống rác bò ra.
- Khụ, khụ, thật là họa vô đơn chí mà, khụ…
Diệp Trùng vừa chửi vừa giũ sạch đất cát chui vào trong quần áo. Tới tận bây giờ, Diệp Trùng vẫn chưa biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Không lẽ đây chính là tấn công liều chết trong truyền thuyết?
Nhìn thảm trạng trước mắt, lối vào nhà sớm đã biến mất tăm, trước mắt ngoại trừ rác chỉ có rác. Diệp Trùng trong lòng chán nản, phải mất bao lâu mới dọn xong lối vào nhà đây?
Diệp Trùng căm hận tự nói: Tên khốn, ta mà tìm được ngươi, ta sẽ cho ngươi biết. Phẫn nộ trong lòng như ngọn lửa hừng hực, thiêu đốt không ngừng.
Nhìn chằm chằm kẻ gây họa, Diệp Trùng lặng cả người.
Việc dọn dẹp lối vào nhà tốn mất 3 ngày thời gian của Diệp Trùng, công sức và mồ hôi bỏ ra làm lửa giận của Diệp Trùng đối với kẻ gây họa lên tới đỉnh điểm.
Nhưng khi Diệp Trùng đối diện thật sự với “hắn”, Diệp Trùng lại không thể nổi giận được.
Vỏ ngoài kim loại ưu mỹ đầy sức hấp dẫn, lớp mạ laser xanh và trắng sáng bóng như mới, làm cho bề mặt quang giáp không hề nhiễm tí bụi nào dù xung quanh toàn là rác thải dơ bẩn nhìn không chịu nổi. Khi Diệp Trùng phát hiện ra nó, nó đã đứng yên như thế, vững vàng như núi, giống như mọi thứ trên đời đều không thể làm lay động.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Diệp Trùng liền biết rằng mình đã lụm được của quý rồi.
Nếu như cái nhìn đầu tiên làm cho Diệp Trùng vui vẻ thì cái nhìn thứ hai làm cho Diệp Trùng thật sự biết thế nào là vừa đau vừa sướng. (Cái đó gọi là thống khoái )
Một vết thương lớn từ vai trái của nó kéo dài tới tận eo, thậm chí còn làm cho động cơ trong đó lộ một phần ra không khí, nguyên cánh tay trái đã không cánh mà bay. Giống như một bức tranh thiên hạ vô song, hoàn mỹ vô khuyết bị người khác giữa chừng mạnh mẽ xé rách đi.
Đây là một cái quang giáp hình người, cao khoảng 12m, thân giáp màu xanh trắng đan xen, thân hình cao to lực lưỡng, hoàn toàn không giống dáng vẻ thô thiển, nặng nề của Ôn Ni. Thân giáp lấp lánh ánh kim loại kỳ dị, từng miếng giáp bảo hộ trước ngực giống như những cơ bắp kiện mỹ (vừa đẹp vừa khỏe mạnh), nhưng không hề có tí cảm giác ục ịch nào. Gương mặt băng lạnh với những đường nét như được dao gọt giũa, mắt điện tử màu xanh đậm lóe lên có quy luật làm cho người ta không khỏi có chút cảm giác yêu dị.
Diệp Trùng hoàn toàn ngây ngốc ra, hai mắt nhìn đăm đăm vào quang giáp hư hỏng đã phá hư lối vào nhà mình. Lúc này đây, trong đầu Diệp Trùng bị cái quang giáp hư hỏng mà hấp dẫn này chiếm cứ, nó giống như có ma lực, hấp dẫn toàn bộ tâm thần của Diệp Trùng.
- Tích, tự kiểm tra hoàn tất, độ hoàn hảo của động cơ: 86%, độ hoàn hảo của tay trái: 0%, độ hoàn hảo của khoang lái: 97%, các bộ phận khác hoàn hảo.
Giọng nói bất phân nam nữ vang lên cắt ngang suy nghĩ của Diệp Trùng.
Diệp Trùng không khỏi bật thốt: Woa, lần này ngon rồi, quang giáp biết tự kiểm tra. Nếu như nhìn kỹ, sẽ thấy cái miệng đang mở to đến nỗi có thể nhét nguyên cái chân chuột vào đang nhiễu ra một chuỗi chất lỏng lấp lánh.
Quang giáp tàn phế đột nhiên nói: “Xin chào!”
Quang giáp biết chào hỏi, Diệp Trùng có chút hồ đồ, bất giác trả lời: “Xin chào!”
Quang giáp tàn phế nói: “Ta là Mục Thương, ngươi có thể gọi ta là Mục.”
Diệp Trùng vẫn chưa hoàn hồn: “Ừ, ta là Diệp Trùng , ngươi có thể gọi ta là Diệp Tử.”
Đột nhiên, vừa mới hoàn hồn, Diệp Trùng giống như có lửa dưới mông, nhảy dựng lên, chỉ quang giáp tàn phế, lắp ba lắp bắp nói: “Ngươi, ngươi, ngươi… Ngươi biết nói chuyện?”
Quang giáp tàn phế, cũng chính là Mục Thương, ưu nhã gật đầu: “Ở một mức độ nào đó, cách nói của ngươi không sai.”
Diệp Trùng không tin hỏi lại: “Quang giáp biết nói chuyện?”
- Ừ.
Do có thêm Mục Thương gia nhập, nhà của Diệp Trùng rộng hơn 3 lần so với trước. Từ chỗ Mục Thương biết được, cái đồ trang sức kiếm được hôm đó chính là công tắc không gian (gốc là 空间钮, là cái tay nắm cửa hoặc công tắc ) của Mục Thương. Chẳng qua, Mục Thương có vẻ thích ở bên ngoài hơn, không phải trong thứ không gian (không gian thứ nguyên). Diệp Trùng cũng thích người bạn này. Đối với một đứa trẻ 16 tuổi mà nói, cô đơn chính là cái làm người ta khó chịu nhất.
Diệp Trùng ngồi phịch xuống đất. Cuối cùng cũng xong, nhưng mệt chết người. Mục Thương cũng học theo tư thế của Diệp Trùng, “vù” một cái ngồi kế bên Diệp Trùng. Binh, cuộn lên bụi đất mịt mù. Vội vàng, không kịp phản ứng, Diệp Trùng bị cơn gió lớn này thổi lăn lông lốc tới góc tường. Đợi tới khi hắn ngước gương mặt đầy phẫn nộ lên, liền phát hiện trên mặt đất bị Mục Thương làm vỡ ra một cái hố lớn, mà Mục Thương đang ngồi trong hố chính là đang dùng một ánh mắt vô tội nhìn mình.
Hai thân ảnh một lớn một nhỏ ngồi dưới ánh đèn.
Diệp Trùng hiếu kỳ hỏi: “Mục, ngươi làm sao ra nông nổi này?”
Mục Thương trả lời: “Tư liệu đã bị hư hại, không cách nào biết được.”
Diệp Trùng nuốt nước bọt, cười nói: “Ha ha, nhất định là ngươi thực lực không đủ, bị người ta đập ra thế này.”
Mục Thương nói: “Tư liệu không đủ, không cách nào đưa ra phán đoán.”
Tiếng cười của Diệp Trùng tắt nghẹn dừng lại, lập tức sắc mặt khó chịu: “Xin ngươi, ngươi có thể có chút thú vị được không? Đừng có lúc nào cũng tư liệu, tư liệu.”
Mục Thương nghiêng cái đầu to đùng, khó khăn nói: “Thú vị? Thú vị là cái gì?”
Diệp Trùng ra sức gãi đầu, không biết trả lời thế nào: “Ừ … thì, cái vấn đề này, khá là phức tạp, ừ…, chúng ta đổi chủ đề đi, Mục, ngươi cuối cùng là nam hay nữ?”
……….
Diệp Trùng ngây ngốc ngồi trong buồng lái của Mục Thương, hai mắt không thể che đậy được vẻ khó tin, một hồi sờ cái này, một hồi sờ cái kia, thích không thể rời tay, ngưỡng mộ nói: “Mục, ngươi chắc là quang giáp lợi hại nhất phải không?”
Mục bình tĩnh nói: “Căn cứ theo tin tức từ kho tư liệu, đáp án là không, theo như tính toán, xác suất nằm trong top 500 là 26%, từ 500 đến 600 là 63%, xếp sau 600 là 11%.”
Diệp Trùng giật mình: “Top 500? Vẫn còn nhiều quang giáp lợi hại như vậy à? Nhưng mà, nói đi phải nói lại, top 500 cũng không tồi rồi. Dù gì cũng tốt hơn Ôn Ni nhiều.”
Diệp Trùng đương nhiên không biết, Mục Thương bị thương nặng như vậy mà vẫn có thể xếp tới top 500, đó là khái niệm gì chứ. Diệp Trùng vẫn luôn mơ ước ngày nào đó có được một quang giáp tiên tiến hơn Ôn Ni. Khi đó, hắn có thể khiêu chiến với sinh vật biến dị hung mãnh nhất trên hành tinh rác. Không biết mùi vị của thịt Thiết Mãng Tích thế nào. Diệp Trùng không tự chủ được liếm môi. Ha ha, tới lúc đó trên hành tinh rác này, ta có thể xưng vương xưng bá rồi.
Mục Thương vô tình cắt ngang suy nghĩ của Diệp Trùng: “Thực lực Ôn Ni không thể tính được!”
Diệp Trùng lập tức nhăn mặt: “Cái này ta biết.” Gương mặt lập tức kỳ vọng hỏi: “Mục, ngươi có thể chỉ huy quang giáp này không?”
- Có thể.
Hu hu, xem ra ta vẫn phải lái Ôn Ni rồi. Diệp Trùng trong lòng đau khổ, chẳng qua lại có chút khó hiểu: “Vậy còn cần buồng lái trên người ngươi làm gì?”
Mục Thương trầm mặc vài giây rồi nói: “ Tư liệu bị hư hại, không thể tra được.”
- Vậy ngươi còn nhớ là ai chế tạo ra ngươi không? Diệp Trùng hiếu kỳ hỏi.
- Tư liệu bị hư hại, không thể tra đươc.”
Đã lâu không ai bầu bạn, Diệp Trùng chính là đang hứng thú tán dóc, đang tính tiếp tục hỏi, đột nhiên, một tiếng cảnh báo nhỏ vang lên, Mục Thương nói: “Năng lượng không đủ.” Nhìn bảng hiển thị năng lượng trong buồng lái, thiếu một tí nữa là tới mức thấp nhất.
Hành tinh rác do cự li tới một ngôi sao (ngôi sao có thể phát sáng, còn hành tinh thì không) thích hợp nên năng lượng mặt trời gần như dùng không bao giờ hết, tối thiểu Diệp Trùng trước giờ chưa từng lo về vấn đề năng lượng. Nhưng khi hắn mang tất cả pin năng lượng dự phòng ra, liền phát hiện là ngay cả 10% năng lượng trên bảng hiện thị năng lượng của Mục Thương cũng không đạt tới, Diệp Trùng đần người ra.
Mà khi Mục Thương trực tiếp đem tấm năng lượng mặt trời gắn lên người, Diệp Trùng triệt để không biết nói gì, chỉ có thể cầu cho cục pin năng lượng đang sử dụng trong nhà có thể duy trì tới ngày mà Mục bổ sung đầy năng lượng.
Mục Thương không nói lời nào bổ sung năng lượng, Diệp Trùng cũng cảm thấy buồn chán, bèn từ từ ngủ thiếp đi.
Đợi tới ngày hôm sau, khi Diệp Trùng mở mắt tỉnh lại, đột nhiên phát hiện Mục Thương dường như có gì đó không giống. Trên bề mặt cỗ máy dường như lấp lánh ánh sáng, làm cho Mục Thương có vài phần khí tức thần bí.
Diệp Trùng thất kinh nói: “Mục, ngươi đột nhiên đẹp lên đó.”
Mục Thương rõ ràng hiểu được “đẹp” mà Diệp Trùng nói là gì, liền giải thích: “Đây là hiệu ứng kích hoạt quang tử (lượng tử ánh sáng), cũng chính là do năng lượng đầy đủ mà làm cho bề mặt kim loại sinh ra hoạt hóa ánh sáng, nguyên lý cơ bản của nó là…”
Diệp Trùng mí mắt cụp xuống, chốc chốc lại ngáp một cái.
Mục Thương dường như cực kỳ thích việc làm thầy giáo, thao thao bất tuyệt nói: “Những kiến thức khác liên quan kỳ thực rất đơn giản, có thể tổng kết, quy nạp thành các mặt sau…”
Diệp Trùng cúi đầu, giống như lão tăng nhập định, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện một “dòng nước” đã nhỏ lên chân hắn, làm cho chỗ quần ngay chân hắn ướt một mảng.
Mục Thương ý vẫn chưa dứt: “Cho nên, từ đây có thể kết luận, đó chính là thực lực của quang giáp…”
Một âm thanh không lớn không nhỏ vang lên cắt ngang Mục Thương, Mục Thương tức giận nhìn về hướng đó, chỉ thấy tiếng ngáy đầy tiết tấu phát ra từ mũi của Diệp Trùng, cứ thế từng đợt từng đợt vang lên, mà hai vai hắn cũng tùy theo tiếng ngáy mà dao động lên xuống.
Mục Thương nhất thời như hóa đá.
Bình luận truyện